<bạn đang theo dõi truyện ngắn này tại gamesanhdieu.net>
.

.....Nhi Nhi đi theo hướng chỉ dẫn của Vỹ Hoàng mà không biết ở đây anh đang ôm bụng cười đắc thắng. ” Lần này cô chết chắc “.

Mò theo hướng cầu thang nhưng càng về sau thì lối đi càng tối và thưa người, không hiểu sao mà khi cô hỏi hướng đi đến phòng Bảo mẫu thì ai cũng tránh xa, không trả lời, thật ra ở phòng đó có gì chứ, càng khó hiểu cô lại càng muốn tìm hiểu.

Bước đến căn phòng cuối cùng bụi phủ mờ cả cánh cửa, ở đây có lẽ là nơi heo hút nhất trong cái công ty rộng lớn này.

Két…ecececec – Vừa mở cửa thì tiếng chuột kêu làm ồn ào cả căn phòng.

- Ai đó, ai lại dám vào nơi đây – tiếng 1 bà lão vang lên ồm ồm

- Dạ, cháu là Nhi Nhi ạ, cháu chào bà – Nhi Nhi tiến lại phía chiếc đèn dầu leo lắt, cô thấy dáng 1 bà cụ đang ngồi xoay người lại, mái tóc bà bạc trắng hết.

- Wow, thơm quá – Bỏ mặc những việc đang xảy ra trong căn phòng, Nhi Nhi chạy ngay đến bên dĩa bánh nóng hổi được đặt bên cạnh bà cụ, với tay lấy 1 cái cho nhanh vào miệng cô nhai ngồm ngoàm.

- Bánh có độc – giọng ồm ồm đó lại vang lên nghe rất đáng sợ.

- Ặc, ặc, bà nói gì ạ

- Ta nói bánh có độc

Nhi Nhi ngước lên nhìn bà cụ móm mém như đang nhai cái gì đó, Nhi Nhi phì cười.

- Hì hì, nếu như chết mà do ăn phải cái bánh thơm lừng thế này thì cũng đáng lắm chứ – Cô cho nguyên cái bánh bay vọt vào miệng không suy nghĩ.

- Con nhỏ này, không sợ hay sao?

- Ực, sợ gì ạ, con cảm thấy mình như đang lạc vào thế giới cổ tích mà con đang được gặp bà tiên đây ạ, hehe

- Haha, ta mà là tiên á, ngươi thật hài hước, ở đây ai cũng gọi ta là phù thủy cả đấy.

- Trong trí nhớ của con không có phù thủy nào có gương mặt phúc hậu như bà đâu – Nhi Nhi tiếp tục ăn hết cái bánh này đến cái khác.

- Con nhỏ này – Tiếng bà cụ như trách yêu, khẽ nhìn sang Nhi Nhi đang di chuyển cái bánh từ tay lên miệng mà bà cụ mỉm cười. Đã từ lâu không ai dám đặt chân đến căn phòng này, 1 phần vì những lời đồn đại nơi đây có mụ phù thủy ghê ghớm, trong phòng lúc nào cũng tối om, chỉ vang lên tiếng ho khụ khụ kèm theo tiếng của lũ chuột chít chít làm cho ai cũng thấy sợ. Giờ đây con bé nhỏ xíu nhưng gan to này lại dám xông vào đây không 1 chút sợ hãi, đã vậy còn ăn biết bao nhiêu là bánh của bà nữa chứ.

- Bà ơi, cho con thêm mấy cái đem đi nha bà.

- Con bé này, bụng gì thế hả? – Bà móm mém cười

Hè, con hóa kiếp từ heo mà – Heo á, bất giác Nhi Nhi nhớ lại lời nói của ai kia làm cô tức điên lên.

Sau khi hôn chùn chụt vào má bà cụ và hứa sẽ thường xuyên đến thăm bà, Nhi Nhi chạy 1 mạch ra ngoài, đã từ rất lâu rồi bà mới có lại cảm giác ấm áp như vậy.

Bước tung tăng trong công ty, vừa đi vừa gặm bánh, Nhi Nhi tung tăng ca hát, cái miệng nhỏ xíu xinh xinh cứ chóp chép suốt đoạn đường đi.

- Trời đất, mình đi đâu dzậy nek, công ty mà cứ như cái mê cung, bao nhiêu đường, lạc mất rồi – Mải mê nhìn ngắm xung quanh cô không biết mình đả đi đâu.

- Rầm – Ui da, đau quá, mắt mọc đằng trước hay đằng sau mà sao đụng đâu hok đụng mà đụng vào người tui vậy nek, bể mất cái mông iu quý của tui rồi.

- Xin lỗi, cô có sao không, tại cô đi bất ngờ quá, tôi không cố ý.

- Cái gì, lỗi tại tôi á… – Ơh,… Nhi Nhi định cho 1 tràng vào cái tên vừa làm mình ngã nhưng…trước mặt cô lúc này là 1 bức tượng bằng thịt được nặn lên bởi 1 nghệ nhân có lẽ rất rất giỏi, mắt , mũi, miệng, chân mày, trời ơi, đẹp quá.

- Này nhóc, má anh bị em nhéo gần đứt ra luôn rùi nek, có thể bỏ giùm anh ra 1 chút không?

- Hả? – Cô không biết vì ham ngắm dung nhan của người con trai lạ, mà cô đã sờ hết từ mắt đến má anh- Tôi…xin lỗi nha – Nhi Nhi ngậm ngay miếng bánh, 2 má cô ửng đỏ.

- Nhóc không sao chứ, chân có bị đau không?- Giọng nói trầm ấm càng làm cho trái tim Nhi Nhi đập thình thịch.

- Hok, ak, nhưng mà tôi đi lạc, anh có biết đường nào đến phòng của con Khỉ tươi không?

- Khỉ tươi – Vẻ mặt khó hiểu của người con trai nhìn Nhi Nhi.

- Hì hì, quên mất, Vỹ Hoàng á.

Anh nheo mắt, cô bé này thật ra là ai, lạ thật, anh cảm thấy thích thú với cô bé, đáng yêu thật, anh chưa bao giờ gặp phải cô gái nào lại tự nhiên đến vậy cả.

- Ak, anh cũng đang Đến đó đây, để anh đưa nhóc đi

- Nhóc á – Nhi Nhi gãi đầu, anh ta gọi mình là nhóc á – Nek, anh kia, tôi có tên có tuổi đàng hoàng, nhóc gì chứ.

Nhìn Nhi Nhi chu miệng lên biện hộ mới thấy hết vẻ đáng yêu cô cô.

- Dạ, dzậy bây giờ nhóc, ak không, tiểu thư có thể cho tôi biết tên được không ạ.

- E hèm, tôi là Trương Nhi Nhi, 22 tuổi nhé.

- Oh, Trương Nhi Nhi, tên nghe hay quá ha, chẳng giống người chút nào cả.

- Cái gì chứ – Nhi Nhi phùng mang trợn má lên nhìn vẻ mặt tủm tỉm kia.

Hai bóng dáng đi song song cùng nhau, lâu lâu lại nghe vang lên những tiếng cười giòn giã.

Ở trong phòng, Vỹ Hoàng cứ vừa ký sấp hồ sơ vừa cười ” Lần này cô chết chắc rồi, làm sao cô có thể thoát khỏi mụ phù thủy đó cơ chứ,haha “, anh nghĩ đến cảnh Nhi nhi vừa la thất thanh, vừa ôm người khi thấy lũ chuột đáng sợ đó bò lúc nhúc khắp phòng, Nghĩ đến đó Vỹ Hoàng cười chảy cả nước mắt.

- Anh bị gì vậy ?

- A, cô, cô – Vỹ Hoàng bật ngửa người ra sau ghế khi thấy Nhi Nhi đang đứng lù lù trước mặt.

- Cô cô cái gì ? anh bị làm sao mà tự ngồi cười như bị thần kinh vậy hả , bánh nè ăn đi.

- Bánh…bánh – Vỹ Hoàng lắp bắp – Nhi Nhi chạy tới nói nhỏ với Vỹ Hoàng – Chỗ đó vui quá, lần sau anh chỉ cho tôi chỗ khác nữa nha, bánh ngon lắm á, tôi tự tay làm cho anh đó, ăn đi, tôi đi chơi tiếp đây – Rồi Nhi Nhi chạy vọt ra ngoài trước gương mặt thất thần của Vỹ Hoàng.

- Trời đất, cô ta có phải là người không,- Rồi bất chợt Vỹ Hoàng nhìn xuống cái bánh, 1 gương mặt méo xệch, hình như là anh thì phải, cô ta dám nặn hình mình rồi đem chiên ư – Vỹ Hoàng lầm bầm định đưa cái bánh lên miệng cắn nhưng rồi anh bỗng rụt tay lại cho nó vào trong ngăn tủ.

—————–

- Chào Tổng giám đốc

- Chấn Nghiêm – Vỹ Hoàng ngẩng đầu dậy cái vụt khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh chạy đến đấm vào ngực Chấn Nghiêm rồi cả 2 ôm chầm lấy nhau.

- Tưởng đâu mày bỏ tao luôn rồi chứ

- Bỏ bồ, bỏ vợ chứ ai nỡ bỏ mày – Chấn Nghiêm cười khà khà vỗ lấy vai Vỹ Hoàng.

Vỹ Hoàng cười lớn, thằng bạn luôn ở bên cạnh anh từ nhỏ cho đến lớn nhất là những lúc anh cần nhất, 1 năm trước vì phải giải quyết tranh chấp tài sản giữa gia đình mà Chấn Nghiêm phải tạm chia tay đứa bạn suốt 26 năm gắn bó. giờ gặp lại nhau thì không có gì vui bằng.

- Tao đang đau đầu đây, mày không biết tao đụng phải ai đâu, 1 đứa con gái vô cùng lợi hại – Vỹ Hoàng vò vò đầu

- Ha ha – mày cũng có lúc phải đâu đầu vì gái à, cô ta lợi hại lắm sao?

- Ngoài sức tưởng tượng, haha

Câu chuyện của cả hai cứ thế kéo dài rôm rả suốt buổi còn ở phía bên ngoài Nhi Nhi cứ đuổi bướm bắt hoa, tung tăng đùa nghịch. Ánh mặt trời đã dần lui xuống, đàn bướm cũng thôi không tung tăng bay lượn nữa. Mọi người đang chuẩn bị sắp xếp để hoàn thành xong công việc của mình, từng tiếng chân, tiếng trò chuyện huyên náo cả 1 góc công ty. Còn ở đây, bên khóm hoa hồng chuẩn bị nở, có 1 cô bé đang say giấc nồng.

- Trời đất, nói cô ta là lợn quả không sai mà, ở đây cũng lăn ra ngủ được – Vỹ Hoàng khẽ thở hắt ra khi nhìn Nhi Nhi đang chép miệng nằm ngủ cứ như con mèo nhỏ.

- Thì ra là cô ấy – Chấn Nghiên nhìn Nhi Nhi lên tiếng

- Mày nói sao

- Là cô gái lúc nãy tao kể với mày đó, trùng hợp thật, nãy giờ cả 2 đều cùng nói chung về 1 nhân vật- Cả hai cùng cười xòa, thì ra cuộc trò chuyện của cả 2 đều là về Nhi Nhi, chỉ khác 1 đều với Vỹ Hoàng đó là cô nàng rắc rối còn với Chấn Nghiêm thì lại là 1 cô nhóc dễ thương.

- Để tao thức cô ấy dậy – Chấn Nghiêm đưa tay định đánh thức Nhi Nhi.

- Thôi, đừng, để tao – Vỹ Hoàng bước lại ẵm Nhi Nhi lên, cô nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh – Cô ta mà dậy thì tao lại bị tra tấn nữa, mệt lắm – Vỹ Hoàng ẵm Nhi Nhi ra xe trước ánh nhìn có vẻ hơi thắc mắc của Chấn Nghiêm.

——————-

Vậy là cũng gần 1 tháng Nhi Nhi có mặt ở Việt Nam, và cũng cùng thời gian đó Chấn Nghiêm trở về, 1 lần gặp mặt mà vô tình Nhi Nhi và Chấn Nghiêm trở nên thân thiết. Ngày nào cả hai cũng đi chơi cùng nhau, Chấn Nghiêm vô tình trở thành hướng dẫn viên du lịch không công của cô nhóc tinh quái. Nhi Nhi coi Chấn Nghiêm như 1 người anh lớn biết nuông chiều và bao bọc cô, không giống như ai kia lúc nào cũng kêu nơi ở tiền kiếp của cô là sở thú . Với Nhi Nhi anh cảm thấy thích Nhi Nhi vô cùng, anh không thể 1 ngày không gặp cô, nụ cười tinh nghịch, những trò chơi cô bày ra luôn là mối họa của những người kết thúc, nhưng vậy mà, chỉ cần ở bên cô mọi muộn phiền của anh đều tan biến, cuộc sống trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Và với Nhi Nhi cùng Vỹ Hoàng, những cuộc đấu khẩu không bao giờ là kết thúc, kể cả lúc chuẩn bị lên giường hay là vừa bước chân xuống tấm nệm, và cũng chính vì vậy mà hiếm khi thấy cả hai tách rời nhau.

Mẹ Vỹ Hoàng có việc phải sang Singapore 1 thời gian, vì vậy mà căn nhà này giờ đây chỉ còn 2 người, có lẽ đó cũng là khởi điểm của 1 cuộc chiến không có hồi kết.

————-

- Cô đi đâu á ?- Vỹ Hoàng gọi giật từ phía sau khi Nhi Nhi đang xỏ giầy

- Đi chơi cùng anh Chấn Nghiêm- anh ăn cơm 1 mình nhá, coi chừng mắc nghẹn

- Cô..cô để tôi 1 mình ở nhà sao?

- Ơh, anh lớn rồi mà, mà tôi ở nhà cũng có hay ho gì đâu, đi để anh đỡ tốn Calo chứ.

- Nhưng…tôi không thích ở nhà 1 mình – Mặt Vỹ Hoàng phụng xuống.

- Ngoan đi, chút tôi về – Nhi Nhi phóng thẳng ra ngoài trước khi Vỹ Hoàng nói thêm 1 câu nào nữa.

————-

Đường đêm Sài Gòn đẹp tuyệt, gió nhẹ thổi qua cuốn tan đi mệt mỏi của cuộc sống, hít 1 hơi thật sâu vào lồng ngực, dang 2 tay ra Nhi Nhi như muốn thu gọn thành phố vào mình. Cô muốn ngồi xe máy vì lúc đó cô mới có thể thấy hết mọi thứ của đường phố và cảm nhận được cái mát lạnh của hơi nước dưới dòng sông thổi lên. Chấn Nghiêm luôn luôn là vậy, luôn luôn biết cô đang nghĩ gì và muốn gì. Suốt từ đoạn đường đến giờ Nhi Nhi cứ huyên thuyên đủ thứ chuyện trên chiếc mô-tô cùng với anh. Nhưng hầu như 1 người được cô nhắc đến nhiều nhất – Vỹ Hoàng. Cô khúc khích cười khi nhắc đến tên người con trai đó nào là anh thật xấu tính khi suốt ngày chẳng chịu nhường nhịn cô, anh lại còn là chuyên gia ngủ nướng, khó ăn, khó hầu hạ, Nhi Nhi cứ liên thanh nhắc dến cái tên Vỹ Hòang bằng 1 nét mặt rạng rỡ mà không biết ở phía trước tay lái Chấn Nghiêm đang đau lòng biết mấy, Lần nào cũng vậy, hình như với Nhi Nhi, lúc nào Vỹ Hoàng cũng chiếm 1 phần vô cùng quan trọng trong những câu chuyện của cô.

———–

Vừa bước vào cửa, Nhi Nhi bỗng dưng khựng lại, trước mặt cô lúc này đây 1 thân hình đang ngồi dựa vào cánh cửa, đầu anh gục lên gục xuống – Vỹ Hoàng. Anh khoanh 2 tay lại có lẽ vì gió đêm khiến anh lạnh, Nhi Nhi nhìn lên đồng hồ, 23h40′. Bất chợt cô tiến lại gần anh, đây là lần thứ hai cô nhìn anh với cự ly gần đến vậy. Anh đẹp quá,vẻ đẹp hoàn hảo của tạo hóa, bờ môi của anh hơn hẳn cả các minh tinh trên màn ảnh rộng, tuy hơi tái đi vì lạnh nhưng làn môi mỏng vẫn đẹp đến mê hồn. Rồi bỗng dưng Nhi Nhi khẽ cúi xuống tiến lại gần đôi môi ấy.

- Về rồi đó hả ? – Nhi Nhi xoay nhanh người lại, mặt cô đỏ hẳn lên khi bất ngờ Vỹ Hoàng tỉnh giấc.

- Ờh, ờh…đang…chuẩn bị vào ngủ

- Con gái gì mà, đi chơi giờ mới về hả? biết mấy giờ rồi không?- Vỹ Hoàng hét lên

- Kệ tui – Cô bỏ chạy nhanh vào nhà trước khi cô bị anh phát hiện bởi hành động lén lút vừa rồi.

Mỏ vòi nước thật mạnh, dòng nước chảy nhanh xuống người Nhi Nhi.cô cảm thấy thật sảng khoái, thoải mái. Vỹ Hoàng – Nhi Nhi đang nghĩ đến anh, anh đúng là 1 tên đáng ghét, rõ ràng là lo cho cô nhưng lúc nào anh cũng tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt như chẳng thèm quan tâm đến. Cũng như lần trước, cô không nói lời nào bỏ đi chơi cả ngày đến chiều tối,Vỹ Hoàng lo lắng đến điên cả người lên, anh lục tung cả thành phố để tìm cô nhưng chẳng thấy, bất lực anh ngồi gục trước cửa nhà. Nhi Nhi về nhìn anh mà không biết cô vừa gây ra 1 nỗi lo lắng với người đối diện, anh không nói lời nào vào phòng đóng rầm cửa mặc Nhi Nhi ngoài này la hét, gào thét. Lo lắng nhưng sự quan tâm của anh là âm thầm, âm thầm nhưng đối phương có thể cảm nhận được.

Khoác áo ngủ vào người Nhi Nhi rời khỏi phòng tắm, cánh cửa vừa mở cô vội hét toáng lên

- AAA…anh…anh làm cái gì ở đây hả – Cô lấy tay ôm ngực mình lại

- Cô làm gì mà hét toáng lên vậy chứ, đầu óc cô đúng là bã đậu, chỉ có suy nghĩ linh tinh là giỏi thôi

- Chứ anh làm gì ở đây, phòng tôi mà

- Tôi không ngủ được

- Không ngủ được – Nhi Nhi bỗng ôm bụng cười lăn lông lốc, anh…anh đừng nói là anh sợ ma đó nha

- Tôi không nói với cô nữa – Vỹ Hoàng xoay người bước ra cửa, Nhi Nhi đang cười cũng phải lật đật chạy theo.

————

Nhìn ngắm Vỹ Hoàng ngủ say, Nhi Nhi Khẽ mỉm cười, nhìn anh lạnh lùng mạnh mẽ đến vậy mà cũng có cái để sợ, ngộ ghê, khẽ vuốt tóc anh sang 1 bên, cô xoa xoa những ngón tay của Vỹ Hoàng. Có Nhi Nhi bên cạnh, Vỹ Hoàng say giấc ngủ, anh không biết cô bé ngang bướng đó cũng đang khép dần mi bên cạnh giường anh.

————

- Hôm nay tao sẽ tỏ tình

- Cái gì ? Vỹ Hoàng ngưng khuấy ly cà phê trước câu nói của Chấn Nghiêm

- Tao sẽ tỏ tình với Nhi Nhi – Chấn Nghiêm trả lời với giọng hết sức nghiêm túc nhìn xuống lòng đường nhấp ngụm cà phê đắng.- Tao cảm thấy mình đã yêu cô ấy, bây giờ không còn là cảm giác thích nữa mà là yêu, tao cảm thấy nhớ khi không thấy cô ấy, thấy lo khi cô ấy có chuyện gì, thấy vui khi cô ấy cười và đau khi cô ấy nhắc về người con trai khác. Mày nói đi có phải bây giờ tao nên giữ chặt cô ấy bên cạnh không?

- Tao…? Vỹ Hoàng không biết nói gì, ánh mắt anh chùn xuống, anh không dám đối diện với Chấn Nghiêm

- Tao biết mày sẽ ủng hộ tao mà, tao phải về để chuẩn bị đây, chờ tin tốt của tao

Chấn Nghiêm về để lại Vỹ Hoàng với 1 tâm hồn trống rỗng. Anh đang nghĩ gì thế này, Chấn Nghiêm tỏ tình với Nhi Nhi thì có liên quan gì đến anh đâu chứ, sao anh lại thấy nhói nhói ở lồng ngực như vậy. Anh nhớ về buổi sáng hôm đó, sau 1 đêm ngon giấc, anh tỉnh dậy nhìn thấy bên cạnh mình Nhi Nhi đang nắm lấy cánh tay anh gục đầu bên cạnh giường say giấc, tự dưng lòng anh thấy ấm áp lạ kì, vuốt nhẹ má của Nhi Nhi anh không kìm lòng được đặt vào đó 1 nụ hôn nhẹ.

Vào giây phút ấy anh muốn thời gian như dừng lại, anh ước mãi có thể như thế, bình yên,ấm áp. Đó là cảm giác gì trong anh. Anh chưa xác định được.

Giờ đây Chấn Nghiêm đã cho anh biết được cảm giác đó là gì, anh rất cần Nhi Nhi, anh yêu cô mất rồi, nhưng…Chấn Nghiêm, người bạn thân nhất của anh đã đưa ra 1 quyết định làm tan nát trái tim anh. Anh rối bời và mệt mỏi quá. Nhấp ngụm cà phê anh thấy đắng tới tận xương tủy.

———–

Nhà hàng với bản nhạc êm đềm, ánh sáng mờ ảo làm tăng thêm vẻ đẹp của những vị khách quý phái đến đây. Nhi Nhi quyến rũ trong chiếc đầm đỏ phủ kín chân, chiếc cổ khoét hơi trễ làm tăng thêm nét gợi cảm, vẻ đẹp đó làm cho Chấn Nghiêm say mê, nhìn ngắm mãi không rời.

- Oh, ở đây nhiều món ngon quá à anh Chấn Nghiêm…anh Chấn Nghiêm…

- Hả, uhm, uhm…- Chấn Nghiêm ấp úng khi Nhi Nhi gọi lại lần thứ hai mới đánh thức được anh.

- Anh sao vậy? em muốn dùng Pít-tết, anh dùng gì?

- Uhm, cho tôi 2 phần đi- Chấn Nghiêm xoay qua phục bàn.

Bữa ăn diễn ra vẫn như mọi khi, Nhi Nhi và Chấn Nghiêm trò chuyện vui vẻ, câu chuyện cứ từ cổ tích đến hiện đại, từ Tây sang Đông, Nhi nhi cứ như 1 cuốn truyện hài mà lật đến đâu cũng khiến cho người ta phải nở nụ cười.

Đèn nhà hàng bỗng dưng phụt tắt, những ánh nến được thắp lên, nhạc cũng được chuyển sang 1 bản du dương, êm ả, mọi người bỗng ồ lên ngạc nhiên khi hàng trăm lẳng hoa được đặt đều 2 bên lối đi. Chiếc xe đẩy dần dần tiến về phía Nhi Nhi, chiếc bánh kem khổng lồ với những quả nho xanh được bày biện đẹp mắt. Nhi Nhi nhìn Chấn Nghiêm bằng ánh mắt khó hiểu.

Lấy 1 quả nho ở trên, mọi người nhìn nhau trầm tồ khi ở đó 1 chiếc nhẫn kim cương đẹp lộng lẫy ngự trị ở dó, tiến sát về Nhi Nhi khi từ nãy tới giờ cô không phản ứng d9u77o5c gì

- Nhi Nhi, em có thể cho anh 1 cơ hội… đem hạnh phúc đến cho em không?- Anh nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp nhất có thể, mọi người im lặng đến nín thở để có thể nghe được câu trả lời. Nhi Nhi nhìn Chấn Nghiêm, rồi…cô lấy tay bỏ nhẹ chiếc nhẫn xuống trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

- Em xin lỗi…Vì em đang chờ 1 người – Cô xoay người đi bỏ lại Chấn Nghiêm với ánh mắt buồn sâu thẳm.

————

Nhi Nhi ôm lấy 2 vai bước trên con đường quen thuộc nhưng cô chưa 1 lần di bộ, thả mình suốt con đường, cô muốn tận hưởng hết dược vẻ đẹp ở đây và cũng để lòng cô bình yên lại. Cô thật ngốc, sao bấy lâu nay cô lại không nhận ra tình cảm của Chấn Nghiêm chứ, mãi cho tới tận bây giờ nếu như không có tối hôm nay có lẽ mãi mãi cô cũng không biết được. Với Nhi Nhi, Chấn Nghiêm như 1 người anh trai tuyệt vời, nhưng chỉ dừng ở mức là anh trai mà thôi vì lòng của cô từ lâu hình bóng của ai kia đã ngự trị, cô không thể có cảm giác với ai khác được nữa, kể cả đó là 1 người tuyệt vời như Chấn Nghiêm…Bởi đơn giản, tình yêu đâu thể nói trước được điều gì.

———

- Hôm nay em vui chứ?

- Gì đây, ai dạy anh uống say như vậy chứ hả? – Đỡ Vỹ Hoàng từng bước vào trong bất ngờ cô bị anh đẩy vào tường, dùng 2 cánh tay vững chắc cản cô lại, anh cúi xuống tiến lại gần cô.

- Anh…anh định làm gì – Nhi Nhi cố đẩy Vỹ Hoàng ra nhưng không được

- Nhi Nhi…

- Gì chứ…anh mà làm bậy là…- Cô chưa kịp nói xong thì bờ môi đó đã áp sát vào môi cô. Ngọt. Cô cảm nhận được vị đó, mắt cô khép lại, cô vòng tay ôm lấy Vỹ Hoàng, 1 cảm giác đan xen khó tả, nụ hôn đầu của cô và cả anh nữa.

Nhưng chợt…Vỹ Hoàng rời môi cô, anh xoay người lại ngồi xuống dựa vào tường, tay anh ôm lấy trán, anh ngước nhìn về phía không có Nhi Nhi

- Em yêu rồi phải không?

- Phải – Nhi Nhi trả lời không 1 chút do dự

- Anh xin lỗi

- Vì điều gì

- Vì tất cả, Nhi Nhi…em sẽ hạnh phúc, Chấn Nghiêm nhất định sẽ cho em hạnh phúc

- Anh…anh điên rồi – Nhi Nhi chạy nhanh vào phòng, cô chạy thật nhanh trước khi Vỹ Hoàng có thể nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.

Tim anh như chết đi, bóp nát cái ly rơi bên cạnh, máu từ tay anh cứ thi nhau nhỏ giọt xuống nền nhà.

———-

Một buổi sáng không nắng, không gió, tất cả như lặng yên, Vỹ Hoàng cảm thấy đầu đau buốt, cổ họng anh khô khốc, anh xuống nhà định lấy nước. Những chuyện của tối qua như dần hiện rõ ra, nụ hôn, những lời nói. Cửa phòng Nhi Nhi không khóa, như cảm thấy có chuyện gì, Vỹ Hoàng mở cửa, trống rỗng, mọi thứ trở về như lúc ban đầu khi Nhi Nhi chưa xuất hiện, anh vội mở toang cánh cửa ra, chẳng có gì, lòng anh rối bời loạn cả lên. Tờ giấy được xếp ghọn ghẽ trên bàn, anh mở vội chỉ có vài dòng chữ ” Em về Mỹ đây, tạm biệt “.

Không kịp suy nghĩ gì thêm, Vỹ Hoàng chạy như bay ra ngoài, anh lái xe với 1 tốc độ mà từ trước tới giờ anh chưa thử quá, trong suy nghĩ bây giờ chỉ cần chậm 1 phút có thể anh sẽ mất đi mãi mãi 1 thứ quan trọng.

- Chấn Nghiêm…tối qua – Anh gọi cho Chấn Nghiêm

- Sao? mày vẫn chưa biết ak?- Giọng Chấn Nghiêm bình thản cứ như cợt nhã khiến cho Vỹ Hoàng như muốn điên lên

- Mày nói nhanh lên – Vỹ Hoàng bẻ lái vượt luôn cả đèn đỏ.

- Thất bại thảm hại, cô ấy nói đang chờ 1 người khác

Giọng Chấn Nghiêm buồn bã, còn với Vỹ Hoàng tai anh như ù đi, anh cảm thấy mình quá ngốc, tại sao đến giờ anh mới hiểu câu trả lời tối hôm qua của Nhi Nhi cơ chứ, anh cứ ngỡ người mà cô đem lòng yêu là Chấn Nghiêm, 1 chàng trai hoàn hảo, chứ không phải là anh, kẻ suốt ngày chỉ biết bắt bẻ cô mà thôi. ” Nhi Nhi “, Vỹ Hoàng gọi khẽ tên cô.

———-

Những dòng người ra vào tấp nập ở sân bay, nụ cười cho ngày gặp lại và những giọt nước mắt cho buổi chia ly, Vỹ Hoàng chạy khắp nơi, anh tìm Nhi Nhi trong vô số người, chạy khắp nhưng chẳng thấy cô đâu, anh gần như bất lực, Vỹ Hoàng hét tên cô làm mọi người ngoái lại nhìn khó hiểu.

- Anh làm gì mà như muốn cả thế giới biết tên tôi vậy hả?

- “Nhi Nhi”, Vỹ Hoàng đứng lặng người khi nhìn thấy cô, cô đang đứng trước mặt anh. Không suy nghĩ anh chạy lại ôm Nhi Nhi trước sự ngỡ ngàng của cô ” Đừng để anh 1 mình “.

- Gì chứ, tôi phải về Mỹ rồi – Nhi Nhi đẩy Vỹ Hoàng ra bằng 1 sức lực yếu ớt có thể.

- Này, Trương Nhi Nhi, anh rất sợ ma đó, anh còn ngủ dậy rất trễ nữa, không có em ai gọi anh dậy đi làm đúng giờ hả, anh đã quen trong nhà như cái sở thú, em đừng có mà đến làm đảo lộn cuộc sống của anh xong bây giờ nói đi là đi như vậy chứ, em phải chịu trách nhiệm chứ, con khỉ này.

- Anh…Môi của Nhi Nhi bị khóa chặt trước khi cuộc hỗn chiến lại diễn ra, lần này cả hai không những nghe thấy vị ngọt mà còn cả mặn nữa. giọt nước mắt chảy xuống không biết là của ai,vì giờ đây cả anh và cô chỉ biết đến đối phương mà thôi. Một nụ hôn say đắm ngọt ngào, cả phi trường gần như đều bị thu hút bởi anh và cô.

- Anh rất cần em, Nhi Nhi – Cô đọc được trong ánh mắt của Vỹ Hoàng sự chân thành của anh, cô hạnh phúc lắm, cô chỉ mong chờ 1 điều như vậy, cô sẽ mãi mãi không buông anh ra.

- Kệ anh chứ – Cô xoay người đi thẳng ra hướng cửa,cô lén mỉm cười, Nhi Nhi đang hình dung ra khuôn mặt Vỹ Hoàng, lúc này chắc anh đang tức điên lên.

- Này, gì chứ, em nói thật không đó, Nhi Nhi, đừng có đi nữa, đứng lại đó cho anh, Nhi Nhi, em muốn chết hả, anh mà bắt được là em chết chắc với anh đó.

Tiếng máy bay cất cánh vang vọng cả 1 vùng trời, ở đây, hai trái tim cùng chung 1 nhịp đập, 1 chút ồn ào nhưng bình yên và hạnh phúc.

0 comments Blogger 0 Facebook

Post a Comment

Thanks

Subscribe to: Posts (Atom)

 
Auto-Car pro-Trading-Nice House-Travel-Lawyers-Game mobile ©Email: tailieuchogiaovien@gmail.com. All Rights Reserved. Powered by Inluon.net
LINK:Bantintuvan|tailieusupham|khoahocsupham|SKKN hay|Soidiemchontruong|dayvahoctot|diemthivao10hoctrenmobile|tradiemthituyensinh|How to best
Top